Ơn thầy cô
Thầy chính là những vì sao thắp sáng
Soi sáng đường từng bước em đi
Cô chính là người mẹ hiền cao quý
Mà trời dành để dạy dỗ chúng em.
Những vì sao trên trời toả sáng
Không sáng bằng tình cảm thầy cho em
Thầy như ngàn tia nắng trời rực rỡ
Cứ lung linh toả sáng một trời.
Em đi hoài em cứ đi mãi
Cho bước đường học tập của em
Cô là người dìu dắt em lúc đó
Để cho em khôn lớn nên người.
Thầy là gương của đời hy vọng
Cô là người mẹ hiền thứ hai
Thầy là vầng thái dương rực rỡ
Cô là vì sao sáng nhất trên trời.
Người viết
Bùi Minh Thư.Lớp 6A10
Em lớn lên nhờ công cha mẹ
Em trưởng thành trong tiếng nói của cô
Cô dạy em nhiều điều mới lạ
Những điều ấy đẹp đẽ biết bao nhiêu
Cái đẹp đẽ không chỉ là suy nghĩ
Mà là những đạo lí làm người
Những dòng chữ và cả những bài văn
Đều có hình ảnh cô hiện rõ trong em
Cô bảo em: “học hành chăm chỉ”
Học hành chăm chỉ để tốt tương lai
Cô còn bảo: “ráng lo mà học”
Để còn cho cha mẹ được nhờ
Cô dạy dỗ chúng em rất kĩ
Sợ chúng em hối tiếc sau này
Cô mong sau chúng em nên người
Mong chúng em ráng lo mà học
Có những lúc em biết cô đã khóc
Vì chúng em không tốt học hành
Cô đã dấu những giọt nước mắt
Nhưng em biết cô còn rất là buồn
Em tự hứa với lòng mình cố gắng
Để nước mắt cô sẽ mãi không rơi
Cô ơi cô! Những gì cô đã dạy
Cả đời này em mãi khắc ghi
Rồi mai đây trên đường em bước đi
Cô vẫn mãi là người em yêu quý.
LÊ HOÀNG KHÔI
LỚP 6A11
Ơn thầy
Thời gian trôi qua em đã lớn khôn
Nhớ dáng thầy ngày xưa từng dạy dỗ
Mái tóc thầy nay không còn đen nữa
Pha lẫn thêm những sợi bạc tháng năm.
Bàn tay ấy em đã từng được nắm
Hơi ấm cho em dạt dào tình thương
Thầy xoa đầu và mỉm cười rất đượm
Học chăm ngoan vững bước trên đường đời!
Em nhỏ bé trước mắt thầy trìu mến
Thầy xoá đi cái bỡ ngỡ đầu tiên
Cái lạ lẫm-âu lo khi thầy đến
Đã không còn, chỉ còn lại niềm tin.
Biết bao nhiêu học trò đã xa nhau
Thầy không nhớ em là ai ngày ấy
Nhưng với em giờ đây và mãi mãi
Hình bóng Thầy em giữ trọn không phai.
Huỳnh Minh Khôi
Lớp: 6A11
Ơn nghĩa thầy cô
Thầy cô là người đi trước
Dạy dỗ học trò tiếp bước theo sau
Ơn thầy trĩu nặng tựa tàu
Ơn cô cao ngất trải màu trời mây
Nghĩa thầy như núi bao vây
Nghĩa cô như nước đông đầy trong con
Dù cho tảng đá kia mòn
Sông kia có cạn trong lòng chẳng vơi
Thời xưa cô dạy bao lời
Thầy khuyên bao chữ in đời học sinh
Đón một ngày mới quang vinh
Là thầy cô dạy cho mình vinh quang .
Đó là công lao của thầy cô nhưng kể hoài cũng chẳng hết :
“Thầy cô” một cái từ nghe thoáng qua thôi đã thấy quen thuộc rồi . Đây là những người cha, người mẹ thứ hai của em ở trường nơi này thầy cô đã dạy cho em bao nhiêu điều bổ ích. Nhưng nhắc đến thầy cô dù sao cũng không cao bằng những công lao thầy cô đã dành cho tuổi học trò chúng em.
Hằng ngày đến trường là một niềm vui bởi sự lo lắng, chăm sóc của thầy cô. Ơn nghĩa thầy cô kể ra không biết dài đến cỡ nào, nó nhiều như lá rừng, cao như chín tầng trời mây và rộng thênh thang như biển cả. Thầy cô những người thầm lặng lái đò đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai, là người bạn luôn kề vai sát cánh với em trên con đường gian nan, cực khổ. Để đưa chúng em đến nơi cao nhất của cuộc đời, thầy cô đã tốn không biết bao nhiêu là công sức. Những lúc chúng em vui , nụ cười thầy cô sẽ nở rộ, nó đẹp như một đoá hồng khoe sắc dưới nắng ban mai, nụ cười đó là sức mạnh vô hình che chở cho em, là “dấu nhân” trong bài toán làm cho niềm vui của chúng em dâng lên gấp bội lần . Còn lúc chúng em buồn , thầy cô là người đầu tiên mở lời động viên an ủi , đó là mọt chiếc vòng cung rực rỡ có sức mạnh đẩy lùi những con “vi khuẩn gây buồn”.Lúc chúng em có điểm cao trong học tập cũng là nhờ chính sự nâng niu , dạy dỗ của thầy cô . Và ngược lại , lúc cô vui thì thật là sung sướng , sự tươi tắn của thầy cô là ngọn lửa hồng sưởi ấm lòng em còn nhưng tia sáng trong đôi mắt kia là ánh cầu vồng soi sáng đời em . Khi cô buồn là do chính nhưng học sinh đã không nghe lời dạy dỗ của thầy cô . Thật là bất công , cả cuộc đời thầy cô đã cống hiến tất cả cho nhà trương và học sinh , vậy mà những bạn đó lại không tôn trọng thầy cô và làm thầy cô buồn . Sao họ lại không nghĩ rằng một ngày nào đó không có thầy cô rồi cuộc sống này sẽ ra sao ? Chắc là buốc giá như mùa đông, ôi bức như mùa hè và lạnh lẽo như mùa đông bởi vì thầy cô là tâm hồn thứ hai trong lòng em , khi nó mất đi tức là cảm xúc của em cũng sẽ mất đi
Ôi ! Công lao nuôi dưỡng của thầy cô mới cao cả lam sao ! Ơn thầy cô trĩu nặng tựa tàu , cao như ngọn núi trải vào mây xanh . Nghĩa của thầy cô bay cao vời vợi vào tương lai . Sau này dù phải xa ngôi trường này , nơi này đi nữa thì thầy cô vẫn trong em . Vì vậy với vai trò là một người học sinh em sẽ cố găng học thật giỏi để đền đáp công lao này .
Phan Huỳnh Mỹ Duyên. Lớp 7A10
Suốt quãng đời cắp sách đến trường trải qua tám năm học, thế là tôi bước vào lớp chín năm học cuối cùng của cấp hai trải qua tám năm, một quãng thời gian không ngắn thế nhưng thời gian trôi qua thật nhanh mới khai giảng đây giờ đã sắp đến ngày 20/11 rồi, đây là một ngày lễ của tất cả các thầy cô nói chung và những thầy cô ở trường THCS TT THỚI LAI nói riêng và nhân cơ hội này bản thân là một người học sinh của trường tôi muốn gửi đến các thầy cô những lời tâm sự, những lời tri ân mà bấy lâu nay tôi luôn giữ trong lòng một cách thầm kính.
Cả cuộc đời tôi lúc nào cũng biết ơn những thầy cô giáo đã và đang dạy mình “ uống nước nhớ nguồn” đây là câu tục ngữ mà có lẽ ít có ai không biết, dù ở đâu, làm gì, cho dù tôi không còn học ở ngôi trường này nữa, tôi cũng không bao giờ quên những chiếc bàn, cái ghế, tấm bảng, kể cả bạn bè đặc biệt là thầy cô ngày nào đứng trên lớp dạy cho chúng tôi những điều hay, lẽ phải, đã mang đến cho chúng tôi bao nguồn kiến thức quý giá, đã dạy cho chúng tôi đạo lí làm người, dạy cho chúng tôi những bài học hay… tất cả khó mà làm cho tôi quên được và nó luôn là những hồi ức đẹp trong tâm trí tôi. Ở nhà tôi được sự chăm sóc, yêu thương đùm bọc của cha mẹ, đến trường tôi lại được thầy cô dạy dỗ, quan tâm, và sưc giúp đỡ tận tình trong học tập, quả là sung sướng biết chừng nào, tôi có đầy đủ điều kiện để thuận lợi cho việc học tập và có lẽ là vậy mà tôi càng chú trọng những gì trước mắt, lòng tôi luôn luôn muốn đáp lại công ơn mà thầy cô đã dành cho mình nhưng không biết phải làm sao, nhắc lại điều này tôi lại càng cảm thấy giận bản thân mình hơn sự lười biếng không chăm chỉ học tập, để rồi mang đến cho bản thân mình một kết quả xấu ở học kì. Thi giữa học kì I vừa qua, tôi rất buồn và trở nên tuyệt vọng, bấy giờ nhờ sự động viên, khích lệ của tất cả thầy cô bộ môn trong trường đã giúp đỡ tôi gần nào. Trở nên kiên cường, giàu ý chí nghị lực hơn trước rất nhiều. Hơn nữa là sự quan tâm lo lắng, của cô giáo chủ nhiệm Trần Thị Cho, cô đã tiếp tục mang lại cho tôi thêm niềm tin động lực đã khơi dậy sự sống cho tôi. Tôi phải vượt qua thử thách này cũng chính là nhờ các thầy cô ấy, năm nay là năm cuối rồi có lẽ tôi phải trải qua bao khó khăn trở ngại nữa nhưng mỗi khi nghĩ đến thầy cô, nghĩ đến cha mẹ thì tôi có thể tự tin vượt qua những phong ba bão táp ấy:
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con
Nhắc đến câu ca dao trên bên cạnh sự biết ơn đối với thầy cô đã dạy mình tôi càng lại biết công nuôi dưỡng sinh thành của cha mẹ, cha mẹ luôn là một niềm động lực lớn nhất của cuộc đời tôi, người đã truyền thêm cho tôi sức mạnh, bao ước mơ, hoài bảo để tôi có thể tiến bước con đường tương lai.
Ngày 20/11 sắp đến rồi tôi không còn gì để tặng các thầy cô nhất là cô giáo chủ nhiệm, tôi chỉ có thể đáp ơn thầy cô bằng sự cố gắng, chăm chỉ học tập nhất là những bài học, những giáo điều của cô tôi vẫn không bao giờ quên, cô mãi là người mà tôi tự hào và tôi chỉ có thể đáp ơn cha mẹ bằng sự hiếu thảo, giúp đỡ cha mẹ để bù đắp những cực nhọc cay đắng mà cha mẹ đã phải trải qua vì tôi.
Bùi Mỹ Hường
Lớp 9a9
“ Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương, cô yêu em vô hạn dạy dỗ em ngày tháng “.Câu “ăn quả nhớ kẻ trồng cây …”.Từ thuở ấu thơ cắp sách đến trường đầu tiên bước vào trường mẫu giáo, kế tiếp là sang cấp 1, rồi chuyển qua cấp 2. Ngày đầu tiên bước váo lớp dã giúp chúng ta quen được thầy , cô giáo mới , bạn bè mới với bao bỡ ngỡgười giúp đỡ chúng tôi khi vào lớp 6 .Cô dạy tôi những bài học đạo đức của đạo làm người .
Là người Việt Nam chúng ta. người đầu tiên bước vào lớp là cô Kiều. Cô là người chủ nhiệm lớp tôi và cũng là n phải nhớ ngày “ tôn sư trọng đạo ” là ngày truyền thống của nước ta mà ông cha ta đã truyền dạy bay thật mười mấy đời rồi . Chính thầy, cô đã chấp cánh cho chúng ta bước vào đời và giúp chúng ta bay cao, bay cao và xa rồi bay luôn , cung cấp cho chúng ta những kiến thức để chúng ta bước onvào c đường học vấn.
Ngày 20-11hằng năm,là ngày lễ mà học sinh tặng thầy cô những đoá hoa hồng thật tươi thắm để bài tỏ lòng biết ơn đến công lao rất lớn của thầy cô đã dạy dỗ chúng ta.Thầy cô chính là người cha,chính là người mẹ thứ hai ở trường, đã mở biết bao con đường để chúng ta học vấn và bước vào đường đời vững chắc. Đối với những người học trò xa xứ nhưng chúng ta, một đoá hoa hồng dâng tặng thầy cô thì có khó lắm đâu, những món quà tinh thần giúp thầy cô dạy tốt hơn trong công việc. Trong ngày này,có thể là rất khó quên với từng học sinh. Những câu văn , những câu thơ không khó lắm đối với chúng ta.
Nhân ngày 20-11 chúng em xin gửi đến thầy cô những dòng chữ này, tuy nó ngắn ngủi nhưng chứa rất nhiều lòng biết ơn của từng học sinh trong ngày này. Và chúng em có thể chia sẽ những niềm vui, lòng biết thầy cô đã dạy từng nét chữ cho chúng em “Không thầy đố mày làm nên ,…Cám ơn thầy cô đã giúp chúng em vào đời là một người bổ ích cho xã hội.
Nguyễn Thị Trương Mỹ
6A10
Ngày ngày em đến lớp
Chăm học để cô vui
Ngày ngày em chăm học
Đạt điểm 10 của cô.
Em luôn luôn chăm ngoan
Không muốn cô phiền lòng
Vâng lời cô dạy bảo
Em cố gắng học hành.
Những bài học bổ ích
Những lời giảng thân thương
Cô cho thêm kiến thức
Xây đời thêm tươi đẹp.
Mai rồi em khôn lớn
Em chẳng thể quên được
Công ơn của cô dạy
Dìu dắt em nên người.
Trương Minh Ngọc
Lớp 6A11
“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa”
Quả thật không sai , công ơn của thầy cô nặng như núi , sâu như biển cả mà ta không thể nào đo lường được chúng. Trong cuộc đời mỗi người, đều có ít nhất một người thầy, họ đã dạy bảo ta từng li , từng tí để ta ngày càng hoàn hiện hơn . Vì vậy, chúng ta cần nhớ đến công lao trời biển của những người thầy cô dù chỉ dạy ta một lần cho đến suốt cuộc đời .
Thầy cô đã thắp sáng những ngọn nến trẻ thơ, soi gọi tương lai đất nước, là những giây phút đẹp nhất, vui vẻ nhất của những người truyền chữ và giữ chữ . Làm như vậy quả là không dễ, thầy cô đã tìm cách, nghiên cứu những giáo án thật tỉ mỉ, phù hợp với lứa tuổi học sinh. Không chỉ vậy họ còn tìm cách giảng dạy cho học sinh hiểu thật kĩ và chỉ đổi lại là những tiếng vỗ tay, cái gật gù của chúng. Làm giáo viên có thể dạy đến hàng trăm, hàng ngàn học sinh, nhưng người vẫn không hề than phiền, vẫn ân cần dạy thật kĩ từng học sinh . Đối với những học sinh yếu ,thầy kèm cặp từng chút, ra sức truyền đạt những thông tin, những vấn đề mà học sinh cần phải biết. Còn những học sinh giỏi, tuy không cần kèm gì mấy nhưng cũng như những học sinh yếu, thầy không hề bỏ qua một chút kiến thức nào mà chúng em cần phải biết. Cuộc đời của mỗi người giáo viên đã gắn liền với những viên phấn, với bụt giảng và với những tiếng vỗ tay của học sinh. Tuy vậy, mỗi người đều có những cách dạy khác nhau : có những người khó, nhgiêm khắc không phải vì họ khó tính mà chỉ vì họ muốn trò mình cố gắng học hơn. Nhưng lại có những người hiền, dễ vì họ không muốn tạo áp lực cho học sinh, để chúng thấy thích thú hơn. Niềm vui lớn nhất của người thầy là chỉ muốn thấy nhưng điểm mười và những câu đố vui mà học sinh đặt ra. Trong suốt cuộc đời người , cho dù chỉ dạy một lần , một năm hay suốt cuộc đời mình thì họ cũng đã đóng góp một phần công lao cao cả nhất của mình cho sự nghiệp truyền chữ và giữ chữ cũng như xây nước và dựng nước.
“Nhất tự vi sư, bán tự vi sư,
Một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy”.
Câu ca dao thật sự thấm thía đối với những lòng biết ơn sâu nặng đến thầy cô. Mỗi người chúng ta cho dù có thành đạt hay thất bại thì cũng phải nhớ đến ơn dạy dỗ của thầy cô. Từ những bàn tay chai sạm cùa cô nắm tay chúng tôi nắn nót từng nét chữ cho đến khi bước vào trung học, thầy cô vẫn rèn luyện chính tả, giảng những bài toán rồi khuyên nhũ ta vượt qua khó khăn. Thầy cô là những người cha mẹ của chúng ta, và ngôi trường là mái nhà thứ hai nuôi lớn đời ta. Chắc hẳn, không ai không có những kỉ niệm vui buồn với thầy cô. Riêng tôi thì không thể nào quên những giây phút thầy giảng bài, mở lời khen khi tôi làm bài tập đúng và cả những khi thầy động viên tôi khắc phục sai lầm.Vì vậy, chúng ta cần phải cố gắng học thật tốt để không phụ lòng thầy cô,có thề phục vụ, tổ chức những buổi văn nghệ đơn sơ nói lên công ơn của thầy cô. Môt người nếu mãi nhớ đến điều này thì họ sẽ cố gắng để ngày càng hoàn thiện hơn. Nhưng ngược lại họ sẽ không bao giờ tiến bộ mà cánh cửa tương lai sẽ dần dần khép lại với họ.
“Cơm cha nghiã mẹ chữ thầy,
Gắng công mà học có ngày thành danh”
Thời gian vừa qua, không ngắn cũng không dài nhưng đủ để chung tôi hiểu được phần nào sự nhọc nhằn, vất vả của thầy cô. Bên cạnh đó, chúng ta cần phải ghi nhớ và đền đáp công ơn sinh thành, nuôi dưỡng của cha mẹ, những người đã cống hiến suốt cuộc đời mình cho chúng tôi. Vì vậy tôi đã viết những lời chân thành nhất của mình để cùng tri ân sâu sắc đến thầy cô nhân ngày giáo viên – ngày 20/11
Người viết
Trương Tấn Cường
Lớp : 9a9
Ơn thầy
Được như ngày hôm nay
Cũng nhờ công cha mẹ
Cha cho em tình thương
Mẹ cho em ấm áp
Trong suốt quãng đường đời
Bên cạnh công của thầy
Em còn nhớ ngày nào
Khi thầy bước vào lớp
Ánh mắt thầy long lanh
Nhìn chúng em trìu mến
Câu đầu tiên thầy nói
Các em mở sách ra
Những lời nói của thầy
Ấm áp như lòng mẹ
Nhẹ nhàng như lời ru
Viên phấn nào trên tay
Thầy dạy em học chữ
Hạt phấn nào bay bay
Đọng tóc thầy trăng trắng
Đã bao mùa xuân qua
Thầy em nay đã già
Từng lời giảng của thầy
Còn đọng lại trong em
Cho em nhiều kiến thức
Và đạo lí làm người
Thầy như người lái đò
Đưa chúng em sang sông
Dạy chúng em nên người
Chúng em mãi khắc ghi
Những công ơn của thầy
Một công ơn to lớn
Sẽ không bao giờ quên
Đồng Hoàng Huy
Lớp : 9a9
Ánh sáng tinh mơ qua cửa sổ
Khơi bao tháng ngày trong mọi người
Ngày thầy, ngày cô, ngày bày tỏ
Từ lòng kính yêu mỗi học trò
Không có gì hơn !
Gửi những thầy cô, cả bao thế hệ
Một lời tri ân từ đây và mãi mãi .
Cô !
Cô như người mẹ ân tình nhất
Luôn hiểu ý chí trong tim ta
Dạy ta những điều trong cuộc sống
Cách tốt nhất để trở thành người .
Cô ạ !...
Nào ai biết những đêm khó nhọc
Trằn trọc vì trang giáo án chưa thành
Không nhủ vì ta không học tốt
Như biển cả bao la , như lòng người mẹ
Rộng lớn không sao sánh bằng …
Thầy !
Thầy như người cha che chở ta
Là ngọn lửa soi đường trong đêm khuya
Dẫu con đường dài, thênh thang phía trước
Hay đường đi tới còn lắm chông gai
Như ánh mặt trời thiêng liêng, như lòng người cha vời vợi
Cha đã xoá tan đi đêm dài giá buốt
Để lại cho ta ánh nắng ban mai hừng đông...
Cuộc đời thầy cô
Chờn vờn trong đêm tối
Thấp thoáng trong tin sương
Mà vẫn thuỷ chung với nghề
Thế đó !
Người lái đò thương yêu
Đưa ta qua cập từng bến đỗ
Lại đi lại về từng con sông
Mà không kể công kể cán .
Người lái đò thương yêu
Với hạt bụi gắn bó
Màu tóc ngày lan toả
Một màu trắng, phấn tinh khôi
Mà không phai nhoà theo năm tháng.
Người lái đò thương yêu
Đâu cần món đồ vật chất
Thay vào đó là món tinh thần
Viết bằng tay , bằng mực
Của cội nguồn một trái tim
Là lời tri ân , là lời chúc phúc
Hay chỉ đơn giản
Khi thấy ta thành công
Biết ta ngày một trưởng thành
Vào lúc đó ...
Trên môi ai có một nụ cười .
Lê Thị Thuý Ngân
Lớp : 9a9